Tạp bút
HÀO VŨ
Tháng tám. Một người bạn từ TP HCM điện ra hỏi thăm “Huế giờ này thế nào ? Anh sợ cái nắng gắt mùa hè, chỉ ước ao một lần thảnh thơi, được đi về trên những con đường rợp lá úa vàng. Thật lạ ! Chẳng lẽ vượt qua cả nghìn cây số, chỉ để đi trên những con đường thân quen ngày xưa ấy ?
Huế đã chuyển mùa, bắt đầu nhạt nắng và loáng thoáng đâu đó màu hoa cúc vàng, rực lên như thể muốn nhuộm cả vườn ai trong cái màu vàng khó tả ? Bên con đường có hoa vàng mấy độ, thoảng nghe đâu đó câu hát: “Chiều một mình qua phố...”. Mùa đẹp nhất ở Huế là mùa thu. Không lạnh, không nóng, không khô, chỉ cảm thấy hanh hanh, man mác, và thấy má các cô gái ửng hồng là biết vào thu rồi ! Thành phố bây giờ đã khác nhiều lắm, duy mùa thu thì vẫn quyến rũ đến nao lòng.
Đôi khi, tôi thử xếp tuổi mình bằng cách đếm những chiếc lá vàng rơi giữa chiều. Mỗi một mùa thu, tôi thích chọn cho mình một chiếc lá ép vào trang sách cũ. Và tôi, sắp bước vào tuổi lá đổ muôn chiều ! Nhìn lại đằng sau, thấy mình là một dấu chấm nhỏ. Đêm ! Những đêm tháng tám, trời se se chuyển mùa để vơi đi cái oi nồng cuối hạ. Ra đứng dưới gốc hoàng lan, thầm nhủ mình sẽ làm được một điều gì đó ? Mà thời gian thì mãi lặng lẽ trôi đi. Đêm đầu thu, lại gặp âm thanh quen thuộc tưởng chừng vắng xa từ lâu : Tiếng ếch nhái nơi ao chuôm, đồng xa vọng về. Tiếng bước chân, tiếng nói cười của mấy tay đi chớm, đi giủi... Tiếng chim cuốc hay con bìm bịp lẻ loi tìm mồi cuối bãi, sao mà buồn thế ! Nửa đêm về sáng, tiếng chuông chùa ngân nga, thao thức ánh trăng mỏng manh treo bên lưng trời. Đêm thu, giăng giăng những âm thanh quen thuộc, da diết, nhớ thương. Những âm thanh bình dị từ miền ký ức Huế còn giữ được, cùng tuổi sương mờ ảo ngoại ô không già ! Sáng sáng, đạp xe trên con đường vào thu. Dưới đầm sen cuối vụ, hoa nở hết mình, giờ chỉ còn lá úa và thân sen ẩn trong nước đầm. Những vòng quay bánh xe rồi cũng chậm. Dường như con người và thời gian đều vậy, càng về cuối càng mơ màng, và chậm rãi ? Những giọt nắng vượt qua vũ trụ bao la, đùa vui với vòm cây lao xao, và cùng gió, vương vấn trên tóc ai sợi vắn, sợi dài. Cái nét mảnh mai, hao gầy của Huế như được trao thêm chút hương mùa thu đặc biệt ! Trộn lẫn nắng, gió, hương hoa và những chiếc lá vàng rơi theo bước đi, khép nép, dịu dàng...
Mỗi khi cô đơn và thất vọng, tôi hay đạp xe qua những con đường dài của Huế, để thấy mình được vỗ về, an ủi. Trước khi trở về, tôi ghé thăm anh bạn họa sĩ ở trong một phố cổ, ngõ vào tràn ngập lá thu phai. Bạn bè gặp nhau, anh đi tìm chai rượu và tự tay rót mời. Bất chợt, anh đứng lên, khẽ khàng nói: “nhìn xem !” Đàng sau khung cửa sổ, dòng sông phẳng lặng đang lung linh nắng thu vàng. Trong mắt bạn mơ màng, tràn ngập một mùa thu mới... Những con đường, dòng sông mùa thu như thế, đã nuôi con người lớn lên bằng ký ức của tháng ngày kỷ niệm, của những niềm hy vọng và ước mơ, dù có thể chẳng bao giờ trở thành hiện thực.
H.V