Lời tri ân
TRẦN HƯƠNG GIANG
Trường THPT Bùi Thị Xuân - Huế
Tháng tháng ngày ngày, những mùa mưa lũ. Nghe Huế tràn trề mấy dòng thương nhớ. Tôi băng mình quanh quất qua từng con đường một. Thấy thu qua vội vàng cho cơn nắng hồng tươi chỉ còn là chơm chớm giữa những đám mây xám xịt trên bầu trời dăng dăng...
Một lần đến một lần đi, "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở,…" rồi bỗng dưng ta vì lẽ nào đó mà rời xa mảnh đất ở để thấy "khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn".
Huế ngày xưa, đong đầy trong mắt tôi những tháng ngày rong ruổi kiếm tìm câu hát cho cuộc đời, cho mấy vòng xe lăn bánh đều đều trên giảng đường. Nay cầm viên phấn trắng đều đều đưa nét chữ, tôi lại thấy tay mình run run. Những đêm mưa thì thầm, chong đèn soạn giáo án, mới biết nỗi nhọc nhằn của từng tháng năm dìu dắt học trò.
Ngôi trường nọ xanh ngắt mấy hàng cây, áo trắng tung tăng quanh những chiếc ghế đá bên đám liễu. Tôi cũng thênh thang bước đi giữa muôn tà góp thêm một màu hồng cánh sen cho ngày hội kia thêm phần rực rỡ. Mùa lại mùa, ngày lại ngày tôi chẳng còn bé dại, mắt ướt, áo trắng lem màu mực tím nữa. Lặng lẽ như những chiếc lá bay bay trong cơn nắng chiều đổ vội. Con sông ngày thường xanh ngắt màu mây, nay đục ngầu đất phù sa. Như tháng năm trôi dần trên tóc thầy thành màu bạc của sương muối hay bụi phấn tinh khôi?...
Tháng mười một về, cơn mưa thêm phần nặng hạt. Đôi mắt thầy càng xa xăm. Có khi chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng lướt đi theo gió bên những đoá hoa tươi hồng. Bỗng thấy, sáu mươi năm của cuộc đời chẳng mấy chốc một đi không trở lại. Chỉ còn lại lớp trẻ, tiếp tục tập tễnh bước trên bục giảng ngày ngày, tiếp tục nối gót chân son để kiếm tìm và mở lối cho đám học trò hồn nhiên như buổi sớm tinh sương. Phải chăng, sống cho sáu mươi năm mà người ta thường nói đó, đã đủ để đắp bồi cho ân tình của những trang giáo án đêm khuya?
Tôi không có nhiều lắm yêu thương, tôi không có nhiều lắm những tháng ngày kỉ niệm mà chỉ là một chút thôi ao ước được gửi lại nơi đây một bông hoa thay lời tri ân những người thầy lưng còng, tóc đã pha sương.
Những con đường mấy ngày nay mưa đổ, nắng nhạt. Vậy mà hoa cỏ vẫn ngập tràn thắm tươi. Giữa muôn người, giữa sự sống thầm lặng ngày ngày tiếp nối, phấn trắng vẫn bay, lời ca tiếng hát vẫn cất cao cho thênh thang giảng đường thầy tôi bước...
T.H.G