Mùa hạ cũ
Hoàng Thị Huế
Nắng đã hanh hao vàng khắp các ngả đường phố Huế, tiếng ve cũng đã râm ran như nhắc nhở ai mùa hè đã về, nhắc nhở một thời nao nức với những bâng khuâng mùa hạ cũ.
Bao kỷ niệm lũ lượt ùa về, những mảng ký ức tưởng đã mòn theo tháng năm hay chìm khuất nơi nào trong miên man thời gian giờ bỗng lừng lững như mới hôm qua đây. Nắng vàng ươm, nắng gom bao màu áo của các cô cậu học trò nhỏ, nắng chất chứa bao buồn vui của một thời thơ dại... Và tiếng ve, khuất sau cành cây vòm lá, tiếng ve vỡ òa trăm nghìn mảnh nhớ. Tiếng ve hôm nay hay tiếng ve năm nao còn nguyên trong ký ức? Thấp thoáng bóng áo dài ai khuất cuối nẻo đường, tháng năm xưa còn đây nhưng biết tìm đâu hình bóng cũ.
Ngập ngừng trước sân trường một chiều nào, dãy hành lang dài bâng khuâng nhớ ánh mắt ai và tiếng cười trong veo cuối lớp học, mảnh giấy vo tròn sau giờ thi như gói cả trời thương nhớ. Vệt nắng dài loang qua miền ký ức, chỗ em ngồi còn kia... bước chân ngại ngùng, mắt đỏ hoe lần đầu tiên đến lớp trễ. Em đi rồi, chùm phượng ngày nào rực lên trong nước mắt của người trở về, líu ríu chân ai dưới gốc bàng mong tìm lại mình ngày năm cũ. Em ơi em, tháng năm xưa còn đây, em không về nhận lại sao em?
Cánh cửa phòng thi khép lại một thời trẻ dại, những bảng đen, bàn ghế và vết khắc nguệch ngoạc trên tường. Hốc bàn vẫn còn kia và những bức thư thơ ngây như muốn gom hết vào đó cả trời mây ngũ sắc, bước chân thẹn thò nhón tờ thư viết vội để cả buổi chiều cũng bẽn lẽn phía sau lưng...
Những tháng năm thơ dại còn đây, em bối rối thả rơi cả buổi chiều tím ngát, mây trên trời như cũng dừng bước rong chơi. Phượng vẫn thắm sắc màu chia ly, nuối tiếc, áo trắng vẫn tung tăng cuối sân trường ngập nắng nhưng thời gian đã qua đi không bao giờ trở lại.
Nắng vẫn vàng rưng rức bên sông, dòng mực tím không biết viết làm sao cho hết những nhớ mong, tiếc nuối của một thời thơ dại. Để vẫn nhớ một khung trời cũ, nhớ một mùa hạ trong veo nắng và gió, trong veo tiếng cười đùa, nhớ chùm phượng cháy lúc cuối mùa thi hôm nao. Nhớ những tháng ngày xa xưa ấy để thi thoảng trong chuỗi ngày dài những tháng năm đời người heo hút bươn chải đua chen - khi hạ về với tiếng ve rơi đầu ngõ, giật mình chợt nhớ da diết một khoảng trời cũ - lòng lại thấy ấm áp niềm vui thơ dại ngọt ngào ngày xưa...để thấy chùm phượng cũ cứ ngời lên bao điều nuối tiếc, cứ cháy mãi những điều chưa nói hết...
Huế, tháng 3/2009
H.T.H