Mùa xuân nho nhỏ
TRẦN VĂN TOẢN
Ngày đầu tiên.
Ngày đầu chuyển đến ngôi nhà mới tại con hẻm nhỏ trên đường Điện Biên Phủ- Huế, tôi gặp cô. Nhà cô ở cạnh nhà tôi. Giọng Huế nhẹ nhàng, cái nhìn trìu mến, đặc biệt là nụ cười hiền lành của cô đã làm cho tôi có cảm giác ấm ấp, thanh thản ngay từ lần gặp đầu tiên. Biết tôi làm nghề dạy học, cô đã gọi tôi bằng thầy, mặc dù tôi chỉ tầm tuổi con, tuổi cháu của cô…
Ngày thứ hai.
Cô kể cho tôi nghe về cuộc đời, về công việc của cô. 82 tuổi, cô sống một mình, không chồng, không con suốt bao nhiêu năm nay. Từ ngày nghỉ làm ở bưu điện đến nay đã gần 30 năm, cô sống bình yên trong ngôi nhà xinh xắn của mình cùng với niềm vui làm cô giáo không lương cho biết bao cô cậu học trò ở khắp nơi trong thành phố. Cô dạy tiếng Anh, tiếng Pháp cho học sinh, sinh viên nghèo, cô dạy tập viết, tập đọc tiếng Việt cho những em chậm tiến. Trong ngôi nhà của mình, cô để dành riêng một khoảng nhỏ với vài ba bộ bàn ghế để làm "lớp học" cho các em. Cô lấy công việc dạy học làm niềm vui cho mình. Cô cất giữ cẩn thận những bức ảnh của học trò. Có những người học trò của cô giờ tóc đã điểm hoa râm.
Ngày thứ ba.
Tôi được chứng kiến cảnh cô trò ngồi bên nhau và vang lên tiếng đọc bài ê a rộn rã. 10, 15 cháu quanh quần bên cô, tiếng trẻ thơ lao nhao "Thưa bà, con làm xong rồi", "Bà ơi, chỗ này con chưa hiểu"…nghe đáng yêu quá! Trò nào ngoan, buổi học đó phát biểu bài nhiều, khi ra về cô lại thưởng quà. Trước mỗi buổi học cô đều chuẩn bị những túi nhỏ đựng vài cái bánh, quả cam để "thưởng" cho các em. Tan học, trò hồn nhiên tung tăng ra về, cô nhìn theo âu yếm rồi lại lặng lẽ sắp xếp bàn ghế, sách vở…
3 ngày gặp cô, nói chuyện, được thấy cô làm đã khiến cho tôi quên đi cái cảm giác ngỡ ngàng, xa lạ khi về nơi ở mới. Lòng tôi ấm áp, bình yên. Cuộc sống bộn bề, có biết bao chuyện đau lòng xảy ra quanh phố phường, đánh mất niềm tin. Đẹp thay, nơi con hẻm nhỏ của tôi ngày ngày vẫn có "một mùa xuân nho nhỏ lặng lẽ dâng cho đời", "một nốt trầm xao xuyến"… Cảm ơn cô, cô đã cho tôi rất nhiều niềm tin về những điều kì diệu. Cảm ơn cô, cô đã cho tôi một câu chuyện đẹp để khi lên lớp tôi được kể cho học trò mình nghe về một cô tiên giữa lòng thành thị. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được ở gần cô. Cảm ơn ngôi nhà mới đã cho tôi một người hàng xóm tuyệt vời nhất trong những người hàng xóm mà tôi đã gặp…