Đến với bài thơ hay
NGÔ THẾ OANH
KHÔNG ĐỀ
Tôi vẫn thầm mong được gặp lại tháng năm
tinh khiết những đóa hoa màu trắng
mở nhè nhẹ trên lòng tôi yên tĩnh
mùa hạ ấy xa mùa hạ ấy xa rồi
em đi bên tôi mơ hồ thoáng nét cười
vòm long não non xanh màu ngọc bích
giá tôi có thể quên giá mà quên được
biết làm sao để đừng nhớ về em
và tôi đi chầm chậm dọc Hương Giang
trời trong suốt dòng sông trong suốt
Huế đẹp đến tưởng chừng không có thực
bao nhiêu người đã yêu đã hạnh phúc khổ đau
mùa hạ ấy xa rồi bây giờ em ở đâu
thành phố rộng đường tôi không thuộc hết
hoa vẫn trắng những cánh màu thanh khiết
mùa hạ ấy xa mùa hạ ấy xa rồi...
Chẳng biết tôi đã đọc đi đọc lại đến lần thứ mấy bài thơ Không đề của Ngô Thế Oanh. Mỗi lần đọc là mỗi lần mở nhè nhẹ trên lòng tôi yên tĩnh thứ cảm giác tinh khiết, non xanh, trong suốt và thanh khiết.
Vì đâu tôi cũng không biết nữa. Vì tháng năm mà tác giả thầm mong được gặp lại? Vì Huế của ngày xưa và Huế của ngày tác giả tìm về? Hay là vì toàn bộ cái gọi là bài thơ có tên gọi Không đề ấy?
Có những năm tháng đi qua thành nỗi nhớ, thành nỗi ám ảnh dọc suốt cuộc đời con người ta. Cái quá - vãng - dịu - êm ấy nó có mặt trong thức người ta ăn, trong nước người ta uống, trong không khí người ta thở mỗi ngày. Nó cứ lung linh sáng giữa hai bờ hư - thực, cứ hắt bóng xuống miền - dư - âm, cứ nâng bước người ta trên cuộc hành trình - về - phía - thiện. Ngô Thế Oanh cũng có một dĩ vãng như thế, và hơn thế. Ấy là những tháng năm mùa hạ, nơi có tinh khiết những đóa hoa màu trắng, có em đi bên mơ hồ thoáng nét cười, có vòm long não non xanh màu ngọc bích, có Huế đẹp đến tưởng chừng không có thực... Ôi chao, sẽ là thừa khi ta đem câu chữ ra bình về cái vẻ trinh nguyên, thánh thiện, hư huyền của chuỗi - ngày - xưa - xa ấy, cái chuỗi ngày đã cắm sâu vào cõi hồn tác giả, trở thành nỗi nhớ thường trực và vĩnh viễn, buộc lòng tác giả phải thốt lên: Giá tôi có thể quên giá mà quên được/biết làm sao để đừng nhớ về em.
"Em ơi, ký ức không nguôi thôi thúc và tôi đã gặp lại chốn xưa. Tôi đi chầm chậm dọc Hương Giang/trời trong suốt dòng sông trong suốt, trong suốt như pha lê, như kỷ niệm tình yêu của đôi ta vậy. Tôi đi chầm chậm... chầm chậm... thôi để được thả hồn cùng Huế, để tìm lại cảm giác, để sống lại những tháng năm đã mất, mặc hồn hoài tưởng, khát khao... Huế của chúng mình vẫn quyến rũ đến tê lòng. Hoa vẫn trắng những cánh màu thanh khiết... Cảnh đấy người ở đâu? Mùa hạ ấy xa rồi bây giờ em ở đâu?
Mùa hạ ấy xa rồi bây giờ em ở đâu? Câu hỏi của chủ thể trữ tình bật ra rơi vào thẳm xanh của sông, của trời xứ Huế, rơi vào giữa ngổn ngang những con đường mà tác giả không thuộc hết giữa thành phố rộng. Huế đẹp đến tưởng chừng không có thực. Cái mùa hạ ấy đẹp đến tưởng chừng không có thực. Và cuộc chia xa của tác giả và người con gái ấy cũng tưởng chừng không có thực. Do vậy, điệp khúc mùa hạ ấy xa mùa hạ ấy xa rồi cứ trở đi trở lại, gợi sự thảng thốt, ngỡ ngàng trước những trái ngang, gợi niềm nuối tiếc trước những gì đã trượt ra ngoài tầm tay với.
Cái tài của người làm thơ là có thể gọi tên chính xác những gì vốn mơ hồ. Gọi tên nỗi nhớ, niềm nuối tiếc một cách thật thơ như trường hợp Ngô Thế Oanh, kể cũng không phải nhiều người. Tác giả đã thật sự xúc động hồn thơ nên những dòng thơ Không đề này đã, đang và sẽ mở nhè nhẹ tâm hồn khách tri âm, giúp họ tĩnh tâm, tự thanh lọc, tự nâng mình lên khỏi giới hạn chật chội của đời thường trần trụi để chạm đến cõi cao khiết, thánh thiện của cảnh, của tình người và của cái mà lâu nay người ta vẫn gọi là Thơ.
HOÀNG ĐĂNG KHOA