Trăng quê
ĐẶNG THỊ THANH TRANG
Học sinh lớp 11A2 Trường THPT Đặng Huy Trứ
Ngước nhìn lên cao. Nhỏ bất chợt thốt lên "trăng sáng quá Út ơi!" Dường như ánh trăng đã quá xa lạ đối với Nhỏ. Một tiếng thốt lên như giật mình ngỡ ngàng.
Nhỏ lên thành phố đã lâu. Bây giờ quê Nhỏ ngày nào giờ đã khác hẳn! Được về quê có mấy ngày tôi và Nhỏ cố tranh thủ để sống bên nhau. Nhỏ ngồi kể chuyện ở trên thành phố cho tôi nghe. Nào là cuộc sống nơi chốn ồn ào, nào là cách sống của những dân teen cùng trang lứa như tôi… Toàn là những chuyện như trong trí tưởng tượng của tôi. Hai đứa say sưa trong những câu chuyện đến nỗi núi gọi mặt trời về lúc nào cũng chẳng hay. Đêm xuống, hai đứa lãng đãng dọc trên những con đê. Cảnh đêm ở quê thật yên ắng. Mọi vật dường như rủ bỏ hết những bụi mờ của cuộc sống, gác lại những bận rộn để quay về theo tiếng gọi của thời gian. Đêm. Cảnh vật như đứng lặng. Đâu đó nghe thoảng lại mùi hương của loài hoa dại ven triền đê. Thỉnh thoảng lại nghe vi vu của những cơn gió thoảng qua. Bầu trời hôm nay thật cao, nhìn mãi mà chẳng thấy đâu là đỉnh điểm. Trời có sao, có mây lơ lửng và hơn hết đêm nay trăng sáng. Ánh trăng quê thật đẹp. Trăng quê lặng lẽ, mặn mà, e ấp. Trăng tỏa xuống đường làng, hắt lên tàu dừa, tàu lá chuối sáng mênh mang. Thi thoảng trăng ngự trên cổ thụ đầu làng như đem cả vùng quê lên trên ấy. Ánh trăng hôm nay như ánh sáng kì lạ lắm sáng rực cả hồn quê… Nhìn trăng Nhỏ đăm chiêu, nghĩ ngợi điều gì thật xa xăm. Nhỏ lên tiếng- cảm giác ngồi giữa trời ngắm trăng thật tuyệt! Trăng quê không có gì sánh bằng. Ở chốn phồn hoa trăng chìm trong thứ ánh sáng cô độc, lẻ loi. Ánh đèn điện của thành phố đã nhấn chìm hẳn ánh sáng của trăng. Ở đó con người bị lôi cuốn vào những thú vui hấp dẫn, rồi dường như mê muội vào những thứ ảo tưởng, mông lung… Đâu có ai để ý đến trăng!.
Nói tới đây Nhỏ ngơ ngác nhìn quanh, Nhỏ cảm thấy mình như lạc vào giữa chốn nào chẳng hay! Ánh mắt Nhỏ khác thường. Ánh sáng hắt lại của trăng khiến tôi không nhìn rõ khuôn mặt Nhỏ nhưng tôi biết Nhỏ đang suy nghĩ mông lung vớ vẩn. Nhỏ im lặng cái im lặng của Nhỏ làm tôi khó chịu.
Lặng mình hồi lâu, Nhỏ quay sang nói tôi
- Cuộc sống của con người có nhiều điều giản dị mà đáng trân trọng. Được nhìn và cảm nhận ánh trăng hôm nay Nhỏ cảm thấy cuộc sống của mình trước đây có lúc thật vô nghĩa. Con người ta luôn chạy theo một sự phù phiếm, xa hoa, lãng quên đi những cái bình thường mà vĩnh cửu, gắn bó suốt cuộc đời mình... Bây giờ Nhỏ mới hiểu được cái gaaitj mình trong ánh trăng của Nguyễn Duy: Ánh trăng im phăng phắc đủ cho ta giật mình...
Ánh trăng lên đến đỉnh đầu lúc nào chẳng hay! Cảnh vật dường như chìm trong đêm khuya lặng lẽ chỉ còn trơ trọi tôi và Nhỏ giữa đất trời mênh mang. Đêm khuya sương rơi nhè nhẹ dịu dàng trên thảm cỏ triền đê, ướt cả vai áo. Không gian bây giờ yên lặng hẳn, đến nỗi có thể nghe tiếng thở của từng người. Đâu đó vang lại tiếng của những chú chim bị lạc đàn trong đêm khuya thanh vắng...
Đ.T.T.T
(Rút trong tập Hương đầu mùa, ấn phẩm năm 2010
của trường THPT trường Đặng Huy Trứ